VẪN LUÔN LÀ EM – 9

17.
Chúng tôi đến nhà dân mượn nước về rửa mặt, tắm rửa.

Giờ nhà nào cũng tự xây máy nước nóng.

Gia đình mà tôi và Lục Minh Chước đến là một cặp vợ chồng trẻ, đứa con mới hai tuổi, thông minh hoạt bát, gặp tôi liền gọi tôi một tiếng là chị đẹp, gọi tôi rất vui vẻ.

“Mấy đứa đi lăn bùn về sao?” Bà chủ đưa một cái khăn tắm.

Lục Minh Chước cười nhẹ: “Đúng vậy, tụi em cùng nhau gặt lúa.”

Tôi muốn vào trước tắm rửa, lại do dự quay đầu nhìn anh, bà chủ che miệng cười: “Ôi, cùng vào tắm rửa đi chứ còn ngại cái gì nữa, bạn trai với bạn gái mà sợ cái gì?”

Lục Minh Chước ôm một chiếc khăn tắm đi về phía tôi, tôi chặn cửa phòng tắm, anh ta móc cằm tôi: “Ừ, sao em lại ngại cái gì chứ?”

Tôi đá anh một cái: “Cút!”

18.
Sau khi buổi ghi hình đầu tiên kết thúc, quay về tôi liền gục xuống ghế ô tô và ngủ thiếp đi.

Xuống xe cũng không có ai gọi tôi, tôi chỉ cảm thấy có ai đó ôm lấy tôi, đặt tôi vào trong chăn mềm.

Nụ hôn kéo dài làm tôi tỉnh giấc, tôi đẩy anh ấy: “Lục Minh Chước, đừng hôn nữa, em muốn ngủ.”

Cuối cùng anh ấy cũng chịu để cho tôi ngủ. Khi tôi tỉnh dậy đã là buổi chiều ngày thứ hai, mặt trời sắp lặn, trong phòng có chút u ám.

Sau khi nhìn lên trần nhà một lúc, tôi đứng dậy. Hóa ra đây không phải là phòng của tôi.

Nội thất đơn điệu, bao trùm một vẻ cô đơn.

Tôi ra khỏi phòng ngủ và thấy Lục Minh Chước đang ngủ trên ghế sofa. Anh nhắm mắt lại, hàng mi khẽ rung.

Điện thoại reo và tôi thấy đó là một tin nhắn từ người đại diện của tôi.

【Bá Vương Hoa Mẫu Đơn: Ở nhà chị có việc, giao em cho Lục Minh Chước trước! Giao cho thằng nhóc này chị yên tâm hơn! Còn nữa, một tháng này em chỉ ăn rau thôi cho chị! 】

Chị à, cái này không phải là em không báo nha, là em báo không kịp thôi! Vừa nghĩ miệng tôi vừa nhai một miếng thịt to đùng.

Tôi ngay lập tức gửi tin nhắn cho đạo diễn, liệu tôi có thể xuất hiện trong số thứ hai không

【Chưa biết nữa】.gpg
Đạo diễn 【Đừng nói chuyện】.gpg

Thất vọng đặt điện thoại xuống thì thấy Lục Minh Chước đã tỉnh lại rồi. Anh gác hai cánh tay khoanh lại trên đầu và nhìn tôi chăm chú.

“Lục Minh Chước, chiều rồi đó!”
“Ừm.”
“Đây là đâu?”
“Nhà của anh!”
“Sao anh không đưa em ra ở tạm bên ngoài?”

Anh rốt cục cũng cười ra tiếng: “Ý em là đi khách sạn sao? Ổn không đó? Nếu em thấy ổn thì anh cũng không thấy có vấn đề gì!”

“Anh im miệng lại cho em!”

19.

Khi chương trình lên sóng, hotsearch bùng nổ.

ĐườngNguyễn # LụcMinhChước

Cô Đường, #em không biết, thầy chỉ em với

Cư dân mạng lần lượt bình luận
.
[Chịu không nổi nữa rồi, ảnh đế cũng biết làm nũng hả!]

[Đường Nguyễn là ai zậy? Có ai biết là ai hông?]

[Tui hông biết, thấy cũng ổn đấy, chắc là cô ấy hay đóng mấy vai phụ, cùng công ty với Lục Minh Chước đó. ]

[Quả nhiên, buồn ngủ gặp được chiếu manh! Thiệt may mắn nha!]

[Nói mới nhớ, người lần trước ảnh đế tỏ tình chắc không phải cô ấy đâu nhỉ?]

[Hú hú hú, thầy Lục ơi, em cũng không biết yêu nè, anh dạy em được không?]

Thật bất ngờ, không có nhiều người mắng mỏ tôi, ngược lại số lượng người hâm mộ tăng lên rất nhiều. Tôi nhận được nhiều lời mời hợp tác mới nữa.

Quả nhiên, đây là ông trời đền đáp cho một đứa làm việc chăm chỉ, luôn bận Đông bận Tây như tôi!

Bình luận ✿

Trang này không cho phép sao chép nội dung

Discover more from Blue Sunny

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading