1
Ta chết vào ngày thứ hai sau khi Sở Lệ Chỉ xuất chinh.
Đêm dài tối mịt, Hoàng hậu cho bao vây cung Tê Hà của ta, một vài cung nữ thân cận của Hoàng hậu khống chế ta rồi đem ta lôi tới trước mặt nàng.
Nàng ta thân khoác trường bào đẹp đẽ, cao quý, từ trên cao nhìn xuống ta, đầu tiên là thưởng thức bộ dáng chật vật của ta, sau lại ác độc phun ra một câu:
“Một tiện tì như ngươi cũng xứng làm Quý phi sao? Lại còn muốn đè đầu cưỡi cổ bổn cung?”
“Đi chết đi! Chỉ cần ngươi chết đi, Bệ sẽ nhớ tới ta, người sẽ trở thành phu quân của ta một lần nữa…”
Tiếng cười lạnh lẽo, man rợ của nàng ta cứ văng vẳng trong đêm, trên gương mặt xinh đẹp kia là một dáng vẻ quỷ dị, đáng sợ.
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta, ta biết nàng hận ta nhưng ta không ngờ nàng ta lại dám ra tay giết ta.
Rượu độc nóng rát chảy xuyên qua yết hầu, đau đớn tựa như có hàng ngàn mũi kim nhỏ đang dày vò cơ thể ta.
Ta mơ hồ nhìn xung quanh, ánh mắt lại chạm đến một bộ y phục vừa mới được sửa sang còn đang đặt ở trên giường.
Sở Lệ Chỉ không thích y phục có vải quá mềm nên mỗi tháng ta đều dùng vải bông trộn thêm chỉ gai rồi làm cho hắn vài món đồ.
Đây là bộ y phục đầu tiên của tháng này, vốn dĩ muốn trao cho hắn trước khi hắn xuất chinh vậy mà ngày đó ta và hắn lại cãi nhau một trận, hắn không vui vẻ rời đi.
Ta đã định ngày mai cho người đưa đến biên cương cho hắn, giờ đây chỉ sợ đưa không được nữa rồi.
Khi tia ý thức cuối cùng cũng sắp rời bỏ ta, trong một khắc đó ta đột nhiên nhớ đến dáng vẻ anh tuấn, uy nghi lẫm liệt của Sở Lệ Chi, đôi mắt hắn sáng ngời như chứa cả tinh hà trong đó, cùng câu nói cuối cùng hắn gửi lại nơi ta:
“Yêu Yêu, chờ trẫm trở về.”
Ta sẽ chết.
Sở Lệ Chỉ, ta không chờ được chàng trở về rồi.
2
Vì chết oan, nên oan hồn của ta vẫn không thể tiêu tán mà lại xuyên qua hàng vạn dặm xa xôi, bay tới bên cạnh Sở Lệ Chỉ ở nơi biên cương kia.
Phó tướng của hắn đi tới trước, hắn ở phía sau tiến lên, áo giáp màu bạc phản chiếu ánh sáng lập lòe, vạt áo nâu bên trong bị nhuốm máu, máu theo bước chân hắn nhỏ từng giọt từng giọt trên mặt đất.
Thoáng nhìn thôi cũng biết là hắn vừa trở về từ chiến trường. Vẫn là chiến thắng như thường lệ, hắn đăng cơ đã lâu, hỉ nộ ái ố đã không còn thể hiện trên mặt nhưng trên mặt phó tướng của hắn lại là dáng vẻ đắc ý không thể giấu được.
“Bệ hạ, lần đầu tiên người xuất quân liền đại thắng, để xem lão già Tống gia kia sau này còn dám chống đối ngài nữa không.”
Tống thị – gia tộc của Hoàng hậu.
Tống tướng quân hay còn được gọi là Trấn Quốc đại tướng quân, trong tay hắn có tám vạn hùng binh.
Lúc trước Tống tướng quân dựa vào binh quyền trong tay phò tá Sở Lệ Chỉ lên ngôi Hoàng đế.
Sau khi đăng cơ Sở Lệ Chỉ cũng không thu hồi binh quyền để giữ lòng tin tưởng với lão thần.
Vậy mà sau này chính binh quyền kia lại trở thành nguồn cơn của bất hòa giữa quân thần.
Phó tướng bất bình, tức giận nói:
“Trước đây khi người chưa xuất chinh, mặc cho quân Nam Man khiêu khích tứ phía hắn cũng không muốn xuất binh chinh phạt, lấy lý do sợ quân Nam Man xảo trá khó đề phòng nhưng trên thực tế là hắn muốn ép người bỏ qua cho Hoàng hậu đang chịu cấm túc ở cung Nhập Phượng vì tội mưu hại tứ hoàng tử điện hạ rơi xuống nước, nguy hiểm đến tính mạng.
Lòng dạ Hoàng hậu độc ác như vậy, bộ không đáng chịu phạt hay sao?”
Ta sửng sốt, trong lòng chấn động. Vậy mà đôi mày kiếm của Sở Lệ Chỉ nhẹ chau lại, ném cho Phó tướng của hắn một ánh mắt lạnh lẽo khiến cho y phải im bặt.
Phó tướng lấy lại tinh thần, cẩn thận nhìn Sở Lệ Chỉ thầm đoán tâm trạng của hắn một phen, nhỏ giọng hỏi:
“Bệ hạ, khi người tới thăm, Quý phi nương nương đã tức giận rồi phải không?…”
Sở Lệ Chỉ lại lạnh lùng liếc phó tướng một cái, giọng hắn khàn khàn lạnh lẽo:
“Tính tình nàng ấy dịu dàng, lương thiện, sẽ không giận dỗi vô cớ…”
Phó tướng cho rằng hắn là không vui nhưng ta biết hắn đang chột dạ.
Thứ nhất, ta không phải người dịu dàng, lương thiện.
Thứ hai, ta thường giận dỗi hắn.
Thứ ba, trước ngày hắn xuất chinh, ta và hắn đã cãi một trận to, khiến hắn hậm hực mà rời đi.
3
Hoàng hậu ghen ghét ta được sủng ái nên thường xuyên làm khó làm dễ ta.
Mới tháng trước, nàng ta xúi giục Lưu mỹ nhân hại con ta suýt nữa đã không cứu được.
Lưu mỹ nhân bị xử tử.
Hoàng hậu cũng bị cấm túc.
Quyền quản lý lục cung cũng bị Thái hậu đoạt đi.
Vậy mà Hoàng hậu chỉ mới chịu cấm túc có 3 ngày, Hoàng đế đột nhiên ân xá, xóa bỏ hình phạt của Hoàng hậu, đem quyền quản lý lục cung trả lại cho nàng.
Trong cung truyền đi không biết bao nhiêu lời đồn đại cùng chế giễu.
Đêm đó, ta cùng Sở Lệ Chỉ cãi nhau lớn một trận, ta mắng hắn có mắt mà không nhìn rõ được người trước mắt, mắng hắn vô dụng không nhìn được chân tướng, mắng hắn không xứng đáng làm cha, ta lại càng hận chính bản thân mình là mẫu thân lại không thể bảo vệ được con của mình.
Cơn giận của hắn bốc lên, hắn hậm hực quay đầu rời khỏi tẩm cung của ta. Gặp lại nhau lần nữa là khi ta ngất xỉu vì không biết mình có thai, cũng chính là đêm trước khi hắn xuất chinh.
Ta không thèm để ý đến hắn, hắn cũng không nói lời thừa thãi mà chỉ thả lại một câu kêu ta chờ hắn trở về.
Ta vốn tưởng rằng Sở Lệ Chỉ thực sự tin Hoàng hậu bị oan, nên mới thả nàng ta ra, nào ngờ đâu hắn bị Tống tướng quân dùng binh quyền để làm khó hắn, ép hắn phải ngự giá thân chinh nơi biên cương xa xôi.
Có thể hắn cũng muốn lấy cớ này để thu hồi lại bên quyền trong tay của Tống tướng quân để ngày sau không cần phải chịu cảnh bị người dưới bức ép nữa.
Trong lúc ta còn đang mơ hồ suy nghĩ:
“Đi ra ngoài đi.”
Phó tướng cúi người cáo lui, lúc này Mình Đức – Thái giám thân cận bên người của Sở Lệ Chỉ mới cầm giấy bút và nghiên mực đến.
Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ giấy bút và nghiên mực, Sở Lệ Chỉ bắt đầu ngồi xuống trước bàn, hình như hắn muốn viết thư.
Thấy vậy, ta liền bay tới phía sau hắn nhìn trộm một chút.
Đầu tiên hắn viết cho Thái hậu một phong thư, ngắn gọn thuật lại tình hình ở biên cương những ngày qua.
Sau đó hắn lại đưa tay lấy một tờ giấy mới, lại bắt đầu viết:
【 Yêu Yêu, trong cung mọi việc đều ổn chứ?】
Hắn lại dừng bút, lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài doanh trướng, hắn thở dài một hơi lại tiếp tục viết:
【 Ngày ấy Trẫm không nên cùng nàng tranh cãi. Nàng đang có long thai trong người, Tiểu Tứ lại vừa rơi xuống nước, tinh thần còn chưa ổn định, nguy hiểm cận kề. Đáng lý ra, Trẫm nên chăm sóc nàng, để ý đến tâm trạng của nàng hơn.
Trẫm biết trong lòng nàng khó chịu, Trẫm không nên dễ dàng buông tha cho Hoàng hậu như vậy nhưng lần này thật sự Trẫm có lý do chính đáng của mình. Đợi Trẫm hồi cung sẽ giải thích rõ ràng một lần với nàng, lại phạt Hoàng hậu thêm một lần, lấy lại công bằng cho mẹ con nàng, có được không?】
【 Vi phu vô cùng thương nhớ Yêu Yêu, một lòng ước nguyện được cùng Yêu Yêu đoàn tụ khi xuân về. 】
4
Trong lòng ta như có vị của một quả ô mai, bắt đầu thì toàn là vị ngọt nhưng về sau dư vị chỉ còn lại đắng chát.
Ta nhìn thấy nụ cười treo trên khóe môi Sở Lệ Chỉ khi hắn viết thư cho ta, lại nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của hắn khi trao phong thư lại cho Minh Đức, thư còn chưa chạm tay Minh Đức thì đã nghe hắn nhíu mày, cất giọng hỏi:
“Minh Đức, trẫm chỉ mới xuất chinh có nửa tháng đã bắt đầu dỗ nàng, hình như là hơi nuông chiều nàng ấy rồi phải không?”
Minh Đức làm sao dám trả lời chỉ có thể im lặng đứng cạnh hắn.
Sở Lệ Chỉ lại nghĩ ngơi một hồi, tức giận đem phong thư kia vỗ vỗ trên bàn
“Tính nàng ấy dạo này quả thật có hơi cậy sủng sinh kiêu, nói năng hàm hồ, nếu trẫm lại dỗ nàng thì nàng ấy sẽ lại càng nhéo tim trẫm mà làm xằng làm bậy…”
Nói xong thì hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, ta đoán chừng hắn đang nhớ tới lúc ta và hắn khắc khẩu.
Trong nháy mắt, lòng ta thắt lại, tim đau nhói.
Nếu ngày đó biết được đó là lần cuối cùng có thể gặp nhau, ta sao nỡ cùng hắn cãi vã không vui?
Ta nhẹ nhàng đặt tay ở vai hắn, muốn cảm nhận được hơi ấm nơi hắn, cảm nhận được ngọn lửa nơi đáy lòng hắn lần nữa.
Vào những ngày đông lạnh giá, ta thường chui rúc, cuộn tròn trong lòng ngực hắn, hắn thường cười nhạo, trêu ghẹo ta không có chút khí phách nào của một vị Quý phi cả, chỉ giống một con mèo lười trèo vào lòng hắn làm nũng.
Ta liền giả vờ tức giận, dùng móng tay cào ngực hắn, chọc hắn cho tới khi hắn khó chịu, lửa tình nổi lên, hắn hung hăng thả ta lên giường.
Vậy là một đêm xuân nữa lại đến.
Nhìn lại hôm nay, ta đã không còn cảm nhận được hơi ấm kia nữa, chỉ còn lại đầu ngón tay lạnh lẽo của ta.
Ta tưởng rằng Sở Lệ Chỉ sẽ không gửi thư cho ta, vậy mà hắn vẫn đưa phong thư ấy cho Minh Đứa, lại dặn dò thêm vài câu:
“Cứ cho Quý phi chờ thêm một ngày, ngày mai hãy phái người đưa thư về kinh.”
“Chờ lúc nàng nhận được thư, có khi lại chế giễu ta miệng cứng nhưng lòng mềm, chưa gì đã đau lòng mà dỗ dành nàng.”
Hắn vừa nói vừa bất đắc dĩ cười cười.
Ta nhìn, trong lòng chỉ cảm thấy một trận gió tuyết thổi qua, dường như muốn đánh gãy xương cốt ta, xé rách linh hồn ta.
Sở Lệ Chỉ một lòng ngóng trông cùng ta đoàn tụ.
Trong đêm hội mùa xuân, cùng nhau ngắm hoa đăng dưới trăng, phu thê ái tình sâu đậm, còn có ấu tử kề bên, một khung cảnh tuyệt mỹ biết nhường nào.
Chỉ là, Sở Lệ Chỉ không biết, ta đã chết…mọi ước nguyện của hắn giờ đây chỉ còn là ảo ảnh hư vô.
Nghĩ đến đây, lòng ta như bị ai đó khoét một lỗ hổng lớn, máu chảy đầm đìa, đau không tưởng…
5
Thư được Minh Đức cầm đi, ta vẫn lảng vảng bên cạnh Sở Lệ Chỉ.
Ban ngày hắn ra ngoài xuất chinh đánh giặc thì ta sẽ ở lại trướng chờ hắn trở về. Có khi rất lâu cũng chưa thấy hắn quay về, ta ở một mình thấy rất nhàm chán, ngồi một chút đã thấy buồn ngủ.
Chờ khi ta tỉnh lại thì đã thấy Sở Lệ Chỉ không biết đã trở về tự lúc nào. Trong ánh nến tù mù, sườn mặt sắc bén của hắn như được bào mòn bớt đi bởi một lớp ánh sáng ấm áp, ánh mắt khí thế bức người mọi khi cũng được những tia sáng ấm áp kia thêm vào vài phần dịu dàng.
Hắn bước trên một con đường dài, chém giết thẳng từ chiến trường cho đến ngôi vị Hoàng đế.
Không ai dám nghĩ hắn sẽ trở thành một vị Hoàng đế tính tình ôn hòa, thiện lương như phụ hoàng hắn, nhưng cũng có rất nhiều người trông mong hắn sẽ trở thành một vị minh quân được muôn dân kính phục.
Vì vậy hắn dần dần thu lại tính tình nóng nảy, không còn chém chém giết giết như xưa. Từ lâu hắn không còn ngự giá thân chinh nữa, các hình phạt tàn khốc cũng dần được bãi bỏ.
Hắn ngày càng thuận theo ý dân, thay đổi rất nhiều, thậm có đôi chỗ còn không giống vị phu quân năm xưa của ta nữa.
Lúc còn sống, có lúc trong lòng ta hốt hoảng, nghi ngờ trong lòng con người này không hề có ta. Ta vẫn chỉ là một phi tần nhỏ bé trong hậu cung, ta nghi ngờ hắn nâng ta lên vị trí cao hơn, cho ta danh phận cao quý cốt chỉ khiến ta trở thành tấm bia đỡ đạn trước Hoàng hậu.
Ta từng không tin hắn.
Con ta suýt chết thảm, vậy mà hắn lại dễ dàng buông tha cho Hoàng hậu, bộ dáng lúc đó của hắn khiến ta sợ hãi tới mức muốn phát điên.
Vậy nên trong lần cuối cùng gặp nhau đó, ta đã trút hết cơn thịnh nộ của mình lên người hắn.
Ta bay đến bên cạnh Sở Lệ Chi, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn, lẩm bẩm:
“Oan uổng cho chàng rồi, thật sự xin lỗi.”
Sở Lệ Chỉ đột ngột dừng bút làm ta cứ tưởng hắn đã phát hiện ra ta, ta ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lại vô thức ánh lên một tia chờ đợi.
Những ngày này không thể cùng hắn trò chuyện như lúc xưa, quả thật có chút khó khăn.
Lúc này có một người đi vào bên trong trướng, những chiếc lá vàng tung lên theo từng bước chân, những chiếc lá mỏng manh như thể chạm vào sẽ vỡ tan mất.
Sở Lệ Chỉ khẽ cau mày, Minh Đức bước tới, nhẹ giọng nói:
“Bệ hạ, trong cung đã có hồi âm rồi ạ.”
6
Lần cuối cùng ta viết thư cho hắn đã là 7 ngày trước. Tâm trạng Sở Lệ Chỉ nháy mắt trở nên vui vẻ, hắn vội vàng kêu người tới gần.
Minh Đức lấy ra 2 phong thư rồi giải thích:
“Đây là thư của Thái hậu nương nương.”
“Đây là thư của Quý phi nương nương.”
Sở Lệ Chỉ nghĩ ngợi một chút, vẫn là đọc thư của Thái Hậu trước, sau khi đã rõ mọi việc trong cung đều ổn thỏa, các phi tần vẫn thường thỉnh an Hoàng hậu, Tứ hoàng tử cũng đã khỏe mạnh trở lại, hắn ở lại cung Thọ Đức để được chăm sóc, mỗi ngày trôi qua đều bình an. Chỉ có Quý phi không biết sao lại nổi mụn lở loét đầy mặt, khi thỉnh an đều phải mang một tấm lụa mỏng để tránh dọa người khác sợ hãi nhưng tình hình cũng đã tốt hơn nhiều, không cần phải lo lắng.
Sở Lệ Chỉ nhìn đến câu cuối cùng trong thư mà đôi mày hắn nhíu chặt lại. Hắn suy tư một hồi lại mở phong thư còn lại ra.
Trên thư không viết quá nhiều chữ, chỉ có duy nhất một hàng:
【 Yêu Yêu cũng mong nhớ bệ hạ, nguyện cho bệ hạ bách chiến bách thắng. 】
Chữ viết đều phỏng theo kiểu chữ nhỏ của ta mà viết, xem ra Hoàng hậu cũng đã hao tổn tâm sức để che đậy cái chết của ta.
Nhưng cây kim trong bọc cũng sẽ có ngày lòi ra, chỉ là không biết bao lâu nữa thôi.
Rõ ràng trên thư chỉ có một câu mà Sở Lệ Chỉ lại nhìn thật lâu, thật lâu.
Đầu ngón tay hắn vuốt ve lá thư một lát, sắc mặt hắn ngày càng trầm xuống, hắn hít một hơi thật sâu rồi nhìn về phía Minh Đức nói:
“Ngươi hồi cung liền lập tức, phải tận mắt nhìn thấy Quý phi khỏe mạnh, bình an!”
Hoàng hậu sai rồi.
Nàng ta vĩnh viễn không đoán được.
Mỗi lần ta viết thư cho Sở Lệ Chỉ đều không gọi hắn là bệ hạ mà chỉ lén gọi tên tự của hắn.
“Bách Duật.”
7
Bách Duật.
Trinh tùng kính bách, tuế duật vân mộ.
贞松劲柏,岁聿云暮。*
*Ý chỉ cho dù phải trải qua gian nan khổ ải, con người vẫn giữ được sự ngay thẳng chính trực của mình, tựa như dáng cây tùng cây bách vẫn vươn cao thẳng tắp mặc cho trời đông giá rét.
Tiên hoàng hy vọng nhi tử của mình sẽ trở thành một chính nhân quân tử, trở thành một minh quân tay không nhuốm máu.
Vậy mà Sở Lệ Chỉ lại trưởng thành trên chiến trường, đánh đâu thắng đó, trở thành một sát thần trong mắt mọi người.
Hắn từ một tiểu vương gia bị đầy đến nơi hẻo lánh bước từng bước đến ngôi vị cửu ngũ chí tôn.
Hắn bước một bước thì giết một bước, giết huynh đệ phản nghịch, giết quần thần muốn khuynh đảo triều dã, giết phe cánh nịnh nọt, giết luôn cả những tướng sĩ không quy phục hắn.
Từng tấc đất hắn đi qua đều để lại máu huyết, tay hắn đã sớm nhúng chàm.
Nhưng hắn là vẫn là một quân tử, hắn không câu nệ thân phận, ở nơi biên cương xa xôi hắn có thể cùng các tướng sĩ cùng ăn cùng ngủ, hắn cũng không cần các tướng sĩ kêu hắn là bệ hạ, chỉ kêu một tiếng tướng quân là được.
Ở nơi này, hắn không phải là vị Hoàng đế cao cao tại thượng kia, tay hắn cầm trường kiếm xông pha giết giặc, làm gương cho các tướng sĩ noi theo.