Đại thắng đầu tiên nơi biên cương, quân Nam Man bị đẩy lùi xa hàng trăm dặm, các tướng sĩ được thiết đãi yến tiệc long trọng, ăn uống vui sướng tràn trề.
Trong khoảnh khắc hân hoan đó, Sở Lệ Chỉ lại thường có chút hoảng hốt mà nhìn về phương xa, hắn nhìn về hướng có Hoàng cung.
Ta biết, hắn đang lo lắng cho ta.
Lúc này, một tiểu tướng nhìn thấy tâm tư viết trên mặt hắn, liền cười hì hì hỏi:
“Tướng quân, ta thấy ngài thường nhìn ngọc bội treo trên người, phải chăng đây là nhìn vật nhớ người sao?”
Sở Lệ Chỉ sửng sốt, ánh mắt hắn dịu dàng dừng ở ngọc bội treo bên người, nhìn là biết hắn rất hay mân mê ngọc bội kia trong tay.
Hắn cười nhẹ, trong mắt ẩn giấu một tia mềm mại, phảng phất một nỗi nhớ nhung sâu đậm:
“Không có gì, chỉ là vật thê tử tặng cho trước khi xuất chinh mà thôi.”
Thê tử?
Ta ngơ ngẩn, trong đầu là một mớ hỗn loạn mơ hồ.
Đây rõ ràng là ngọc bội ———
Các tướng sĩ nghe vậy liền bàn tán sôi nổi:
“Đế hậu tình thâm, làm chúng thần phải hâm mộ.”
“Không.”
“Không phải Hoàng hậu.”
Dứt lời hắn hung hăng uống cạn chén rượu trước mặt.
Giọng hắn nhẹ như thể nháy mắt có thể hòa tan vào gió lạnh, chỉ những kẻ ngồi gần hắn mới có thể nghe thấy.
Thê tử của Hoàng đế không phải là Hoàng hậu thì còn có thể là ai?
Tất cả mọi người đều ngây người, hoang mang.
Vậy mà Sở Lệ Chỉ lại làm như không có chuyện gì, vẫn vô tư uống rượu, không biết trong đầu hắn nghĩ gì lại cười nhạo thêm một tiếng:
“Cũng không đúng…”
“Nàng vốn dĩ nên trở thành Hoàng hậu của ta…”
Giọng hắn nghẹn ngào đến cả âm cuối cũng không còn nghe rõ nữa.
Sở Lệ Chỉ ném chén rượu ra xa, tay hắn run rẩy gắt gao nắm chặt ngọc bội, đầu cúi xuống thật thấp.
Ngoài ta ra, sẽ không ai có thể thấy vị Đế vương máu lạnh vô tình, gặp người giết người, gặp quỷ giết quỷ kia cũng có lúc hốc mắt phiếm đỏ, nước mắt chực trào.
Cũng sẽ không có ai biết, ngọc bội mà hắn nâng niu không rời tay kia là của ta tặng cho hắn, thê tử mà hắn nhắc tới cũng chính là ta.
Chỉ có ta mới chân chính là Hoàng hậu trong lòng hắn.
Năm đó khi hắn đăng cơ, hắn đã tự tay mình viết chiếu chỉ phong Hậu cho ta:
《Hạ Yêu Yêu, nữ nhi của Ninh Quốc hầu Hạ Thụ, tâm địa thiện lương, trong sáng, thủy chung cùng trẫm từ những ngày gian nan cho đến khi khai quốc. Nay thiên hạ đã thái bình, trẫm đã đăng cơ Hoàng đế, mang kim sách kim bảo, thuận theo quy củ của tổ tông phong nàng làm Hoàng hậu, quang minh chính đại trở thành Mẫu nghi thiên hạ.》
8
Ta gả cho hắn năm mười sáu tuổi, trở thành chính thê của hắn. Năm đó hắn chỉ là một tiểu hoàng tử không được sủng ái.
Ta đi cùng hắn suốt cả đoạn đường dài, từ vùng xa xôi hẻo lánh cho đến kinh đô hoa lệ.
Hùng binh dưới trướng Hạ gia từ 10 vạn cũng chỉ còn dư lại không quá 3 vạn.
Ta không có huynh đệ, phụ thân cũng bị thương trên chiến trường, không còn sức quay lại biên cương.
Hoàng đế mới đăng cơ, triều cục chuyển dời, lòng dân không yên, quân Nam Man lại càng muốn động thủ. Ngay lúc này đây Sở Lệ Chỉ lại cần một đại tướng có thể khiến cho quân thù nơi biên cương khiếp sợ.
Tống gia ra mặt, yêu cầu của bọn họ chính là Hậu vị kia.
Vậy nên chiếu chỉ phong Hậu của ta bị đem đi đốt. Vật đổi sao dời, chỉ trong một đêm ta từ thê bị biếm xuống làm thiếp.
Thiên kim của Tống gia trở thành Hoàng hậu, còn ta trở thành Quý phi.
Ta không cần Hậu vị kia, ta chỉ tiếc nuối đời này không thể trở thành thê tử của hắn một cách danh chính ngôn thuận.
Theo quy củ nhiều đời tổ tông để lại, chỉ có Hoàng hậu mới có tư cách được nằm cùng một huyệt với Hoàng đế.
Còn ta chỉ là một Quý phi nhỏ bé, có được sủng ái tận trời xanh thì vẫn chỉ là hậu phi, là tiểu thiếp.
Sống chết đều có số, có trách thì trách mệnh ta bạc bẽo.
Đột nhiên ta có chút phiền muộn trong lòng, không biết Hoàng hậu đã đem xác ta vứt ở nơi nào.
Độc dược kia quá là khủng khiếp, bộ dạng của ta lúc chết đáng sợ vô cùng.
Chỉ sợ khi Sở Lệ Chỉ hồi kinh thì thân xác ta đã sớm thối rữa. Liệu hắn còn có thể nhận ra ta hay không?
Hắn sẽ đem ta đến nơi nào?
Ta lơ lửng bay đến bên người Sở Lệ Chỉ, đem tay ta đặt vào tay hắn, khát khao một tia ấm áp dịu dàng nơi hắn.
Hình như hắn uống hơi nhiều rượu, gương mặt ủng hồng, ánh mắt ngây ngốc, nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên ngọc bội. Ta tựa đầu vào vai hắn, không muốn làm phiền hắn nên nhỏ giọng nói:
“Sở Lệ Chỉ, ta lại nhớ chàng rồi.”
Rõ ràng là người đang ở ngay trước mắt mà lại như xa tận chân trời, ta muốn ôm hắn nhưng không thể.
Sở Lệ Chỉ, chàng hãy mau mau tìm được ta nhé, được không?
Lúc này, có một giọng nói hốt hoảng truyền đến từ nơi xa:
“Bệ ha, bệ hạ!”
Ta ngẩng đầu nhìn, thì ra là Minh Đức, người đã nhận lệnh hắn hồi kinh mấy ngày trước giờ đã trở lại.
Sở Lệ Chỉ đột nhiên ngẩng đầu nhìn, dáng vẻ Minh Đức hốt hoảng cực độ đều đã bị hắn thu vào trong mắt, Minh Đức lảo đảo nghiêng ngả đi tới quỳ trước mặt hắn, nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ có tiếng khóc.
Sở Lệ Chỉ liền gấp gáp: “Minh Đức? Minh Đức…ngươi sao vậy?”
Dứt lời hắn chợt nhớ đến nhiệm vụ đã giao cho Minh Đức liền bừng tỉnh, hắn mơ hồ cảm thấy bất an, liền tiến lên túm chặt vạt áo của Minh Đức, lạnh giọng hỏi:
“Ngươi đã nhìn thấy Quý phi chưa? Nàng có bình an vô sự không?”
Minh Đức ngẩng đầu nhìn hắn, giọng khàn khàn, chốc chốc lại có tiếng nấc nghẹn đan xen:
“Bệ hạ, trong cung không biết tự bao giờ lại có bệnh dịch, Hoàng hậu nương nương đã cố gắng ngăn chặn bệnh dịch lan rộng, nhưng Quý phi ——”
Hắn nghẹn ngào, toàn thân vì sợ hãi mà run rẩy bẩm tiếp:
“Quý phi bất hạnh nhiễm phải bệnh dịch, đã hôn mê suốt 5 ngày nay, Thái y nói nếu trong một tháng mà người vẫn không tỉnh lại thì sợ sau này người sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa…”
9
Sở Lệ Chỉ ngẩn người, ánh mắt đờ đẫn, dường như hắn không nghe lọt tai lời của Minh Đức nữa.
Hắn nhìn về phía Minh Đức, ánh mắt tối tăm hắc ám, hắn gắt gao nắm chặt cổ áo Minh Đức, tay hắn vì dùng lực nên đã nổi gân xanh.
Ta nhìn bộ dáng tuyệt vọng của hắn, bay đến bên hắn muốn xoa dịu hắn nhưng lực bất tòng tâm.
“Sở Lệ Chỉ, chàng đừng nóng vội, đừng sợ…”
Giọng nói ta run rẩy, muốn dỗ dành hắn, ta như trôi về rất nhiều năm về trước khi hắn nghe tin tiên hoàng băng hà, vẫn là bộ dáng đất trời sụp đổ như hôm nay. Lúc đó, ta ở cạnh hắn, ôm hắn vào lòng, cố gắng trấn an hắn:
“Sở Lệ Chỉ, chàng đừng sợ, còn có ta ở bên chàng đây.”
Hôm nay, cho dù ta có muốn ôm hắn vào lòng vỗ về thì cũng không thể nữa. Lời ta nói hắn cũng không cách nào nghe được, ngăn cách giữa ta và Sở Lệ Chỉ bây giờ không đơn giản chỉ là mưu hèn kế bẩn chốn hoàng cung nữa mà chính là ranh giới của sinh tử.
Thoáng chốc, toàn bộ doanh trướng rơi vào tĩnh lặng.
Đột nhiên hắn gầm lên, vẻ mặt dữ tợn:
“KHÔNG THỂ NÀO!”
“Tuyệt đối không có khả năng!”
Dứt lời hắn cũng không quay người nhìn lại mà bước thẳng đến chuồng ngựa bên ngoài.
Mọi người đều bị hắn dọa cho sợ ngây ngốc, Hoàng đế đang muốn lập tức hồi cung sao?
Nhưng hiện tại tình hình ở biên cương còn chưa ổn định, thân là đại tướng tiên phong, người không ở lại sao?
Nhìn vẻ mặt hung ác, nham hiểm của Sở Lệ Chỉ, không người nào dám tiến lên ngăn cản, chỉ có thái giám thân cận Minh Đức đột nhiên ôm lấy chân hắn, âm thanh run rẩy nhưng rõ ràng:
“Bệ hạ, bệ hạ! Người không thể hồi kinh!”
“Quý phi nương nương hôn mê bất tỉnh, các Thái y ngày đêm đều đang tận lực, lúc này người trở về e rằng cũng không có ích gì…
Ở biên cương này còn cần người, thưa Bệ hạ!
Quân Nam Man chưa cam lòng thoái lui, đất người muốn thu phục chỉ còn chút nữa đã nắm được trong tay, không có người quân Nam Man lại dốc sức làm loạn, bá tánh muôn dân lại phải chịu khổ!
Bệ hạ, người không thể đi!”
Sở Lệ Chỉ đá văng Minh Đức ra xa nhưng Minh Đức lại không màng đau đớn mà bò ngược trở lại, tiếp tục cản chân hắn:
“Bệ hạ, người còn nhớ di nguyện cuối cùng của lão tướng quân trước lúc lâm chung không? Di nguyện của người chỉ đơn giản là giành lại từng tấc đất đã bị mất.
Bệ hạ! Người không chỉ là phu quân của Quý phi mà còn là Đế vương của muôn vạn bá tánh!
Người không thể chỉ vì tình riêng mà không màng đến đại cục, nhắm mắt làm ngơ bá tánh lầm than được!”
10
Từng câu từng chữ từ miệng của Minh Đức tuôn ra lại như sấm sét ầm ầm vang lên.
Sở Lệ Chỉ đang vùng vẫy, động tác bỗng chốc cứng đờ.
Hắn cúi đầu nhìn về phía Minh Đức, nhìn về phía các tướng sĩ đang quỳ trên đất, khẩn cầu nhìn về phía hắn, trong ánh mắt hắn ẩn hiện một tia tuyệt vọng.
Lúc này, nhìn hắn chật vật như một đứa trẻ.
Ta đứng bên cạnh, muốn nắm lấy tay hắn, ta mơ hồ cảm nhận được sự run rẩy của hắn…
Sở Lệ Chỉ đang khóc, hắn đang khóc trong lòng…
Ta cũng muốn khóc, ta muốn nói với hắn rằng đừng phí công hồi kinh vì ta nữa, đây đều là âm mưu của Hoàng hậu nhằm che đậy tội ác của ả.
Còn ta, ta đã chết rồi…
Sở Lệ Chỉ, chàng là Đế vương của muôn dân bá tánh, chàng tuyệt đối đừng vì ta mà mạo hiểm.
Nhưng ta nói thì có ích gì, hắn cũng không cách nào nghe thấy!
Minh Đức lại mở miệng, hắn chật vật che giấu bi ai trong lời nói của mình:
“Bệ hạ, Quý phi nương nương luôn yêu thương bệ hạ, tất nhiên nương nương cũng sẽ không muốn người mạo hiểm hồi kinh…”
Minh Đức vừa dứt lời, hắn lại muốn giãy giụa.
Đột nhiên, trong một khoảnh khắc toàn thân hắn cứng đờ, trong mắt ánh lên tia hoảng hốt khi từ phía xa hàng trăm tướng sĩ đang đồng lòng quỳ xuống chờ lệnh hắn, đây đều là những tướng sĩ một lòng đi theo hắn, muốn đánh cho quân Nam Man tan tác, muốn giành lại từng tấc đất đã mất, muốn trả lại một non sông gấm vóc toàn vẹn.
Chỉ cần kiên trì một chút, đại thắng ở biên cương này sẽ trở thành một vết son đỏ chói trong sử sách, đánh dấu những năm tháng rực rỡ khi Sở Lệ Chỉ trị vì muôn dân.
Rất lâu sau đó, Sở Lệ Chỉ kìm nén không chớp mắt nhưng vẫn có một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống.
Môi mỏng của hắn khẽ thều thào, hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, tựa như không muốn ai nghe thấy:
“Vậy còn thê tử của ta phải làm sao? Yêu Yêu của ta, phải làm sao đây?”
Lòng ta đau nhói, ta tiến lên ôm lấy hắn, ta cảm nhận được sự tuyệt vọng đang lan tràn khắp con người hắn.
Ta nhẹ nhàng nói:
“Không sao đâu Sở Lệ Chỉ, chàng đừng sợ, ta sẽ ở cạnh chàng…”
Vì vậy, chàng đừng sợ…
11
Sở Lệ Chỉ trước mắt lưu lại chiến trường, quyết tâm sát phạt quân Nam Man.
Dáng vẻ chém giết của hắn trên chiến trường còn trở nên khát máu hơn vạn phần. Hắn đi đến đâu, lại có xác người ngã xuống đến đó.
Nam Man dần lùi bước, chủ động giao ra đất đai cũng nguyện cúi đầu xưng thần, mỗi năm đều sẽ tiến cống dê bò ngựa.
Các tướng sĩ đứng trên mảnh đất đã bị cướp đi gần cả trăm năm mới giành về được, họ vui vẻ chúc tụng, nhảy múa hát ca.
Dường như không ai phát hiện được, Đế vương của bọn họ từ ngày đó dường như đã mất đi nụ cười. Nửa đêm hắn bị bóng đè, hốt hoảng bừng tỉnh lại từ cơn ác mộng, không đêm nào hắn được ngủ yên giấc.
Vậy mà ban ngày hắn vẫn gắng gượng giữ nguyên khí thế, khoác lên mình áo giáp sáng chói mắt, không ngừng đốc thúc các tướng sĩ chiến đấu ngoan cường.
Không đến nửa tháng, chiến sự thành công, Sở Lệ Chỉ lại không biết mệt, vội vã lao về hướng kinh thành suốt mấy ngày mấy đêm.
Bảy ngày bảy đêm.
Hắn không quản ngày hay đêm mà giục ngựa lao nhanh xé gió, vết thương trên người Sở Lệ Chỉ cứ khép miệng rồi lại vỡ ra mà hắn nào có để ý tới.
Trong đầu hắn giờ đây chỉ có bóng dáng thê tử đang hôn mê ở nơi kinh thành, ta nhìn hắn mà đau lòng. Ta muốn nói với hắn, Sở Lệ Chỉ, chàng không cần gấp mà…
Lúc hắn đặt chân vào hoàng thành cũng là lúc hắn nghe được tiếng vọng, tiếng khóc từ nơi thâm cung sâu thẳm.
“Quý phi, hoăng thệ.”
Trong đám người xung quanh, cũng không biết là có ai hô lớn, lại khiến cho bá tánh cười vui vẻ, náo động một hồi.
“Yêu phi đã chết! Bệ hạ vừa giành lại được đất đai của tổ tiên thì yêu phi đã chết!
Quả nhiên là song hỷ lâm môn!”
“Yêu phi này không biết đã ra tay sát hại biết bao người, đầu năm nay ả còn mê hoặc Thánh thượng, khiến người cho cả nhà Vương thái phó bị lưu đày. Vương thái phó là một người tốt, thật đáng tiếc…”
Có người nghi hoặc hỏi:
“Không phải Vương thái phó vì tham ô nhận hối lộ mới bị xử phạt sao?”
“Ta không tin đâu! Còn có Hoàng hậu phúc trạch thâm hậu, bệnh dịch lần này nếu không phải do Hoàng hậu đích thân xử lý thỏa đáng thì không biết còn có thêm bao nhiêu người phải bỏ mạng đó!
Hoàng hậu tốt như vậy mà lại bị Yêu phi kia đè đầu cưỡi cổ, tới nay ngay cả hoàng nhi của riêng mình cũng không có!
Xem ra, Yêu phi kia chết đi quả là một chuyện tốt!”
Không ít bá tánh sôi nổi gật đầu phụ họa.
Không ai phát hiện lẫn vào đám đông có người sắc mặt âm trầm, dường như đè nén một cơn thịnh nộ. Hắn trầm giọng ra lệnh cho Minh Đức:
“Đi theo bọn chúng, bắt 2 người bọn chúng về cho trẫm.”
Minh Đức vội vàng quay đầu nhìn về phía Sở Lệ Chỉ, mới phát hiện thần sắc bệ hạ không chút vui mừng, sắc mặt tái nhợt, bờ vai run rẩy. Đôi mắt hắn đỏ lên, nhìn như một ác ma.
Minh Đức không chút chậm trễ mà nhận mệnh.
Ta dựa vào Sở Lệ Chỉ, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn như đang dỗ dành một đứa trẻ đang khóc.
Ta nhỏ giọng nói:
“Không sao đâu Sở Lệ Chỉ, đồn đãi vớ vẩn thôi, ta cũng không để ý đâu.”
Chỉ là một vở kịch do Hoàng hậu dụng tâm dựng lên suốt nhiều năm qua, ta chưa bao giờ để trong lòng.
Vì vậy, chàng đừng vì ta mà tức giận…
12
Ta đi theo Sở Lệ Chỉ tiến vào Hoàng cung, Hoàng hậu nghe tin cũng vội vàng chạy tới.
Sở Lệ Chỉ cũng không nhìn nàng ta lấy một cái, hắn nhảy khỏi lưng ngựa, từng bước tiến vào cung Tê Hà của ta.
Phía trước cung Tê Hà của ta cũng chỉ có lèo tèo vài người đang quỳ lạy, đều là nô tì cấp thấp nhất trong cung, không có một chút gì gọi là thể diện tôn quý của một Quý phi.
Sở Lệ Chỉ muốn tiến vào bên trong liền bị Hoàng hậu ngăn cản:
“Bệ hạ, Quý phi nhiễm dịch mà chết, dịch bệnh này nguy hiểm vô cùng, cầu xin Bệ hạ dừng bước, vạn lần không thể bước vào cung Tê Hà!”
Ánh mắt Sở Lệ Chỉ đen kịt, u ám dừng lại trên người Hoàng hậu, môi mỏng hờ hững nói, giọng nói của hắn còn mang theo vài phần trào phúng:
“Hoàng hậu, bây giờ trẫm muốn vào thăm Quý phi của trẫm cũng phải xin phép qua Hoàng hậu sao?”
Sắc mặt Hoàng hậu trắng bệch, nàng ta vẫn cố chấp nói:
“Thần thiếp đều vì long thể của bệ hạ suy nghĩ chu toàn, Quý phi nhìn thấy người không quý trọng bản thân như vậy chắc hẳn cũng sẽ đau lòng thôi.”
Dứt lời, Hoàng hậu liền quỳ phục dưới chân hắn, bọn quan viên vừa chạy đến cũng quỳ theo.
Sở Lệ Chỉ nào có để lời bọn họ nói trong lòng, hắn không thèm liếc một cái mà trực tiếp bước thẳng về hướng cung Tê Hà của ta.
Hắn không nể mặt Hoàng hậu trước bao nhiêu người, ta quay đầu lại nhìn thì thấy sắc mặt nàng ta khó coi, thậm chí dáng vẻ đoan trang của Mẫu nghi thiên hạ ngày thường cũng tiêu tan đi đâu mất.
Nàng ta tức giận, dùng sức bóp tay cung nữ thân cận bên người mình, sức lực không nhẹ cho thấy nàng ta tức giận cùng cực, chỉ là một chữ cũng không dám nói, càng không dám cản bước chân Thiên tử.
Ha, đáng đời! Cho ngươi tức chết đi!
Trong lòng ta chợt thấy vui vẻ, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.
Lúc này, bên tai ta lại vang lên giọng nói dịu dàng của Sở Lệ Chỉ:
“Quý phi, trẫm đã về rồi đây.”