Ta nghiêng đầu nhìn hắn, hắn từng bước chậm rãi bước tới giường trong tẩm cung của ta. Cả một tẩm cung rộng lớn chỉ toàn mùi thuốc, không gian âm u, ánh mặt trời chiếu không tới.
Nữ nhân đang nằm trên giường hai mắt nhắm chặt, trên mặt loang lổ các vết loét của thủy đậu nhìn đáng sợ vô cùng.
Mặt mày nữ tử này đúng là có vài phần giống ta nhưng ta chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra đây không phải là thân xác của ta.
Bị trúng độc mà chết thì dáng vẻ khi chết nhìn cũng sẽ không được yên tĩnh như vậy, không biết Hoàng hậu đã tốn bao nhiêu công sức để tìm thân xác này về nhằm che mắt người.
13
Sở Lệ Chỉ nâng lên tay muốn chạm vào “Ta”, nhưng đầu ngón tay hắn run rẩy, chậm chạp lại không dám sờ vào “Ta”.
Hắn mở miệng, giọng khàn khàn nghẹn ngào:
“Yêu Yêu, ta đã trở về rồi đây, Bách Duật của nàng trở về rồi đây.”
“Nàng mở mắt nhìn ta đi, ta đã lấy lại từng tấc đất của tổ tiên, hoàn thành di nguyện của Hạ lão tướng quân, người nào ngày trước dám coi thường nhạc trượng cũng đều bị ta đánh cho tè ra quần, ta cũng đã báo thù cho đại ca nữa, nàng có vui không Yêu Yêu ơi?
Nàng cười với ta một cái được không Yêu Yêu?”
“Ta” vẫn yên tĩnh ngủ say.
Sở Lệ Chỉ cuối cùng cũng không áp chế được chính mình, cổ họng hắn nghẹn ngào, nước mắt tích tụ mấy ngày qua cũng rơi xuống thành từng hạt ngọc lớn:
“Yêu Yêu, có phải nàng giận ta không trở về dỗ dành nàng đúng không?
Ta sai rồi, ta sai, Yêu Yêu, ta thật sự sai rồi, ta không nên cùng nàng cãi vã, ta không nên dễ dàng buông tha cho Hoàng hậu.
Nàng nói đúng, ta không xứng là phu quân của nàng, càng không xứng làm phụ hoàng của Tiểu Tứ, nàng đánh ta cũng được, mắng ta cũng được, cầu xin nàng đừng ngủ mãi như vậy được không?
Nàng đừng bỏ lại ta một mình, ta sợ lắm, ta sợ lắm, Yêu Yêu…”
Hắn vừa nói vừa cầm lấy hai tay của “ta” áp lên mặt hắn, trong nháy mắt thần sắc hắn đột nhiên biến đổi.
Hắn lại đưa hai tay ra trước mắt, cẩn thận xoa bóp, vẻ mặt hắn sa sầm, thần sắc ngày càng xấu, cuối cùng hắn hung hăng ném tay của nữ nhân kia ra, hai mắt hắn đỏ ngầu, cơn thịnh nộ bị đè nén cuối cùng cũng bộc phát.
“KHÔNG!”
“Đây không phải Yêu Yêu của ta.”
Cuối cùng hắn cũng nhận ra ta.
Hoàng hậu lại sai nữa rồi, không biết nàng đã hao tổn bao nhiêu tâm sức để tìm một nữ nhân có vẻ ngoài giống ta, vậy mà nàng ta lại quên rằng ta chưa bao giờ là một khuê nữ quý tộc được nuông chiều.
Ta là con gái của một vị tướng quân, từ nhỏ đã tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, sau này cũng phải lăn lộn cực khổ một hồi mới đặt chân vào hoàng cung này.
Vì đã trải qua quá trình tôi luyện khắc nghiệt, tay ta không thể nõn nà, mềm mại như vậy được.
Sở Lệ Chỉ nhất định sẽ nhận ra ta, ta tin là như vậy.
Nhìn thân ảnh cao lớn, cô độc kia cứ đi đi lại lại trong tẩm cung rộng lớn, hắn tựa như dã thú đang mắc bẫy mà vùng vẫy, hắn rống lên:
“Yêu Yêu của ta đang ở đâu?”
Cho dù ta có hết lần này tới lần khác ở bên tai hắn, đáp lời hắn: “Ta ở đây, ta ở ngay đây thôi Bách Duật ơi!”
Đều vô dụng!
Hắn không nhìn thấy ta, càng không thể nghe thấy lời ta nói.
Luật trời chính là như vậy, trong khoảnh khắc hắn tưởng mình đã khổ tận cam lai, tu thành chín quả thì đất trời lại cho hắn một đòn chí mạng, sau đó lại nói cho hắn biết:
Đây chính là thiên mệnh!
14
Ngoại trừ ta, không còn kẻ khác biết được sự tình ở cung Tê Hà. Hoàng hậu thì càng không biết rằng Sở Lệ Chỉ đã sớm phát hiện ra manh mối, hắn khoác lên mình dáng vẻ bình tĩnh, âm thầm tính toán trong lòng.
Lễ tang của Quý phi được hắn làm long trọng vô cùng, hắn còn nhịn ăn 7 ngày, cuối cùng truy phong ta thành Hiếu Ý Hoàng hậu.
Quần thần đều bị dọa cho kinh hãi.
Hậu cung của hắn vậy mà lại có 2 vị Hoàng hậu, 1 sống 1 chết, hoang đường vô cùng, nhưng hắn cứ cố chấp muốn như thế, không người nào có thể cản, cũng không ai dám cản hắn.
Cái danh yêu phi của ta truyền đi khắp triều, không ít người ví ta như Bao Tự hay Đắc Kỷ, dùng sắc mê hoặc chủ thượng. Chỉ cần ta chết đi thì Đế vương của bọn họ liền sẽ lưu danh thiên cổ.
Sở Lệ Chỉ một lần nữa bắt đầu dùng khổ hình, hắn không còn kiêng kị gì nữa mà có thể thẳng tay lấy mạng quần thần vượt quá giới hạn ngay tại chỗ.
Về sau, mọi người mới phát hiện, cả một vương triều rộng lớn như vậy nhưng lại không có một người nào có khả năng xoa dịu cơn thịnh nộ của Đế vương.
Cả người Sở Lệ Chỉ dường như biến thành một lưỡi dao bén nhọn, sáng chói mắt, chạm vào là chết ngay. Triều thần bắt đầu hoảng loạn, bọn chúng sợ một ngày nào đó lưỡi dao bén nhọn kia sẽ kề trên cổ chúng.
Chúng bắt đầu mong nhớ vị Quý phi quá cố.
Thế nhưng những ngày này Sở Lệ Chỉ làm như đã quên mất Quý phi, hắn bắt đầu chuyên tâm độc sủng Hoàng hậu, mỗi lần bước vào hậu cung hắn đều ở lại tẩm cung của Hoàng hậu, phải đến lúc Thái hậu mở lời thì hắn mới miễn cưỡng đi thăm các cung khác.
Dường như Sở Lệ Chỉ đã quên tất cả mọi người, trong mắt chỉ còn lại Hoàng hậu.
Trong hậu cung bắt đầu có chút oán giận Hoàng hậu, mà ngay lúc này đệ đệ ruột của Hoàng hậu Tống Thành Thư bị tố giác cưỡng đoạt dân nữ, bức gian thần phụ, thậm chí dung túng cho kẻ xấu ức hại bá tánh, dân lành.
Trong hậu viện của hắn cũng đào ra được mấy chục cỗ thi thể, già trẻ lớn bé đều có, trên người họ đều là những vết thương lớn nhỏ, thê thảm tới mức nhìn không ra bộ dáng con người.
Vụ việc vừa được truyền ra, tiền triều nghiêm nghị, cho đến một ngày Sở Lệ Chỉ hạ chỉ chém đầu Tống Thành Thư, quần thần không một ai dám thay hắn cầu tình vì sợ liên lụy đến bản thân và gia tộc.
Nhưng Tống Thành Thư vốn là đệ đệ ruột của Hoàng hậu, tình cảm sâu sắc, Hoàng hậu làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ mà không thay hắn cầu xin ân điển của Hoàng đế.
Sở Lệ Chỉ không muốn nhìn thấy nàng ta, Hoàng hậu liền quỳ ở bên ngoài Ngự Thư Phòng không chịu rời đi. Mãi cho đến khi tối muộn, lúc Hoàng hậu sắp không chống đỡ nổi nữa thì Sở Lệ Chỉ mới khoan thai bước ra, trong giọng nói của hắn còn mang theo vài phần quan tâm:
“Sao Hoàng hậu lại ở đây?”
Trong lòng Hoàng hậu như có lửa đốt, sức lực đã tiêu tốn để quỳ hết cả ngày trời nên giọng khàn khàn nói:
“Bệ hạ, đệ đệ của thần thiếp trẻ người non dạ, còn chưa hiểu chuyện, nên mới làm ra chuyện ác tày trời như vậy, cầu xin bệ hạ cho hắn một con đường tu tâm hối cải”
Nàng ta tưởng Hoàng đế sẽ do dự vậy mà không ngờ Sở Lệ Chỉ không nghĩ ngợi gì liền đáp ứng tâm nguyện của nàng ta.
“Nếu Hoàng hậu đã mở lời thì thay đổi hình phạt của hắn thành lưu đày đi”
Hắn vừa dứt lời tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, lời của Thiên tử như vàng như ngọc, thánh chỉ đã hạ, làm sao có thể thu hồi?
Quan viên phía sau hắn liền quỳ xuống đất khuyên nhủ:
“Bệ hạ người không thể…”
Sở Lệ Chỉ cũng không nhìn hắn cái nào, chậm rãi dìu Hoàng hậu rời đi, Hoàng hậu thấy dáng vẻ dịu dàng của hắn liền ngơ ngác, nhìn hắn nhất thời không biết nói gì.
Sở Lệ Chỉ cười an ủi nàng ta:
“Hoàng hậu nàng không cần lo lắng, chờ nàng hạ sinh hoàng tử cho trẫm, khi đó trẫm đại xá thiên hạ thì không phải đệ đệ của nàng đã có thể quay trở lại rồi sao?
Nếu trẫm thả hắn quá dễ dàng thì e rằng bá tánh sẽ không phục.”
Hoàng hậu hoảng hốt: “Hoàng tử”?”
Sở Lệ Chỉ gật đầu:
“Đúng vậy, tuy dưới gối trẫm đã có bốn vị hoàng tử nhưng đến nay đích tử vẫn chưa có.”
Thật ra thì trong hoàng cung này chỉ có một mình Tứ hoàng tử, Tam hoàng tử trước đó đã chết non.
“Tứ hoàng tử do Hiếu Ý Hoàng hậu sinh ra, chẳng lẽ không phải là đích tử hay sao?”
Hoàng hậu cẩn thận nhìn hắn, trong ánh mắt có mang theo vài phần dò xét.
Giọng nói của Sở Lệ Chỉ đột nhiên lạnh đi, hắn hừ một tiếng:
“Tứ hoàng tử ngu dốt, không đáng được trọng dụng, bây giờ trẫm chỉ có thể trông cậy vào nàng thôi đó Hoàng hậu.”
Gương mặt Hoàng hậu đang trắng bệnh vì phải quỳ cả ngày trời trong nháy mắt liền ửng hồng:
“Thần thiếp sẽ không phụ lòng Bệ hạ.”
Nàng ta nào biết chờ khi nàng đi khỏi, dáng vẻ dịu dàng kia của Sở Lệ Chỉ ngay lập tức sẽ được thay thế bởi một dáng vẻ khát máu, cặp mắt của hắn đen nhánh âm trầm, cực kỳ giống một con rắn độc đang chờ thời cơ để tung ra một đòn chí mạng.
15
Tin tức hình phạt của Tống Thành Thư được sửa thành lưu đày bắt đầu được truyền đi khắp hoàng cung.
Không biết là kẻ nào đã truyền ra ngoài do Hoàng hậu vì tình thân mà khẩn cầu Hoàng đế. Đế Hậu tình thâm, vì Hoàng hậu nên ngay cả lời vàng ngọc của Đế vương cũng đều có thể sửa.
Một đồn năm, năm đồn mười, lời đồn bay càng xa thì càng trở nên nghiêm trọng, lời đồn đãi ban đầu giờ đã biến thành Tống Hoàng hậu đang đi lại con đường của Tùy Hoàng hậu tiền triều, thân ở hậu cung lại không an phận thủ thường, có ý đồ can dự vào triều chính, dùng tà thuyết mê hoặc chủ thượng.
Ta nhìn Hoàng hậu ngồi ở cung Nhập Phượng thần sắc trắng bệch giận dữ, trong lòng ta lại tăng thêm mười phần sảng khoái.
Cảm giác bị người khác vũ nhục, thanh danh bị hủy hoại, đây chính là đau khổ Hoàng hậu bắt ta chịu đựng suốt 5 năm, cuối cùng cũng đã đến lượt nàng ta nếm thử.
Chỉ đáng tiếc là trước đây cho dù nàng ấy hao tốn bao nhiêu tâm sức bôi nhọ ta, sắp xếp đủ loại người đến để châm ngòi ly gián thì Sở Lệ Chỉ đều không tin, ngược lại hắn còn ra sức dỗ dành ta vui vẻ.
Hắn yêu thương ta, tự nhiên sẽ cảm thấy ta đi theo hắn phải chịu không biết bao nhiêu là ủy khuất nên sẽ càng đối tốt với ta hơn nữa.
Giờ đây Hoàng hậu lại không có được đãi ngộ này, mỗi lần nàng muốn đi tìm Sở Lệ Chỉ đều bị ngăn lại ở ngoài cửa. Nàng ta càng trở nên nôn nóng bất an, cho đến một ngày Hoàng hậu phát sốt mà ngất đi, lúc này Thái y đến chẩn mạch mới phát hiện nàng đã mang long thai được 2 tháng.
Tin vừa được truyền ra ngoài, Sở Lệ Chỉ không hề do dự mà buông quốc sự xuống để đến thăm nàng ta:
“Hoàng hậu có sao không?”
Hoàng hậu bày ra bộ dáng đáng thương mà nép vào lòng Sở Lệ Chỉ, nước mắt từng giọt từng giọt kiều diễm rơi xuống:
“Bệ hạ, đời này trong lòng thần thiếp chỉ có một mình người, không bao giờ thiếp muốn nhúng tay vào triều chính, người phải tin thần thiếp.”
Sở Lệ Chỉ cười cười:
“Nhưng việc xử tử Tống Thành Thư bị đổi thành lưu đày cũng đều do Hoàng hậu cầu trẫm, không phải sao?”
Hoàng hậu sửng sốt:
“Bệ hạ ——”
Không để cho Hoàng hậu có thời gian phản ứng thì Sở Lệ Chỉ lại dịu dàng nắm lấy tay nàng ta, nhẹ giọng trấn an nàng:
“Được rồi, mọi chuyện đều không quan trọng nữa, nàng bình an hạ sinh hoàng nhi mới là quan trọng nhất.”
Trong nháy mắt Hoàng hậu liền quên đi chút mất mát trong lòng, lại khoác lên mình bộ dáng đoan trang, dịu dàng, nhỏ giọng nói:
“Bệ hạ, tối nay người ở lại với thần thiếp đi, thần thiếp còn thấy sợ lắm, trong lòng bất an…”
Sở Lệ Chỉ nhìn nàng ta một cái rồi cự tuyệt:
“Không được rồi, Tống mỹ nhân còn đang chờ trẫm, trẫm ghé qua xem nàng ấy một chút.”
Nói xong hắn liền đứng lên rời đi, cũng không thèm quay đầu lại nhìn một cái.
Ta quay lại nhìn Hoàng hậu thì thấy sắc mặt nàng ta dữ tợn, như được phủ thêm một lớp sương băng lạnh lẽo, nàng nghiến răng: “Tống mỹ nhân!”
“Phụ thân cũng thật có lòng, người lo lắng ta vô sủng, không được hầu hạ Bệ hạ nên liền đưa thêm một vị đường muội của ta vào cung…”
Trên mặt Hoàng hậu ẩn hiện sự độc ác, báo hiệu một cơn bão đang đến với hậu cung này.
Cung nữ thân cận Ngọc Thúy vội vàng trấn an Hoàng hậu:
“Nương nương, xin người người bớt giận, hiện tại chúng ta không thể động thủ, chờ người bình an hạ sinh tiểu hoàng tử thì Tống mỹ nhân kia sẽ tự nhiên thất sủng thôi ạ…”
Lúc này ngoài cửa lại truyền đến tiếng cung nữ cung kính: “Nương nương, đến giờ dùng thuốc rồi ạ!”
Từ khi Hoàng hậu có hỉ, ngày ngày Hoàng thượng đều ban thuốc bổ, cho người mang đến tận tẩm cung cho Hoàng hậu dùng, Thúy Ngọc vội vàng nói thêm:
“Bệ hạ thật sự rất thương yêu nương nương, ngài lo lắng nương nương mang thai khổ cực, liền ban thuốc dưỡng thai tốt nhất Thái Y viện, lúc trước…”
Giọng của Ngọc Thúy ngày một nhỏ dần: “Hiếu Ý Hoàng hậu cũng chưa có được loại đãi ngộ này đâu.”
Hoàng hậu liếc Ngọc Thúy một cái, hừ lành:
“Đúng là sau khi ả tiện nhân đó chết đi, cuộc sống của bổn cung trở nên tươi sáng hơn nhiều…”
Vừa uống thuốc, Hoàng hậu vừa chậm rãi nói:
“Bổn cung còn tưởng rằng Bệ hạ thương yêu nàng ta tới mức nào chứ, chẳng phải ả ta vừa chết không bao lâu thì bệ hạ cũng đã quên mất ả rồi sao?
Biết vậy thì bổn cung đã tiễn ả tiện nhân đó đi sớm một chút, cũng sẽ không bị ả dẫm đạp suốt 5 năm.”
Hoàng hậu uống thuốc, thuốc đắng tới phát khóc, cũng chính trong khoảnh khắc này nàng ta không phát hiện được có một tiểu cung nữ vừa lén lút rời đi.
16
Xuyên qua những dãy tường cung dài đằng đẵng, cuối cùng tiểu cung nữ dừng bước tại cung Tê Hà.
Chính điện này ngày trước luôn được thắp đèn sáng rạng rỡ, giờ đây cửa đóng then cài, không một tia nắng nào lọt vào được bên trong, toàn bộ cung Tê Hà như chìm vào tịch mịch.
Tiểu cung nữ bẩm báo lại hết sự tình mình nghe được rồi lui ra. Lúc ra tới cửa, nàng thoáng quay đầu nhìn lại thì thấy bóng hình cao lớn của Đế vương đứng trong một chỗ rất tối, một tia sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, hơi thở của nàng nghẹn lại.
Bên trong tẩm điện, trên tường có vô số các bức họa của Hiếu Ý Hoàng hậu. Trên các bức họa có đủ dáng vẻ yêu kiều, diễm lệ của nàng, ngồi, nằm, đứng, cười, thần thái sinh động vô cùng.
Còn vị Đế vương cao cao tại thượng tựa thái sơn của bọn họ thì cúi người, đôi vai run nhè nhẹ.
Dường như người đang khóc.
Khi tiểu cung nữ vào cung thì Hiếu Ý Hoàng hậu qua đời đã lâu, nàng chỉ được nghe người khác kể về tính tình hiền lương thục đức của Hiếu Ý Hoàng hậu khi còn sống, nàng còn được nghe về sự sủng ái của Đế vương dành cho cung Tê Hà này nữa.
Ngày đó còn nhỏ, tiểu cung nữ làm sao hiểu sủng ái là gì?
Phải đến hôm nay, khi tận mắt chứng kiến vị Đế vương lạnh lùng vậy mà lại ngày ngày họa lại từng dáng vẻ của Hiếu Ý Hoàng hậu trong đau khổ, rồi lại đem từng dáng vẻ, từng cử chỉ ấy cất lại nơi nàng từng sinh sống.
Dường như chỉ có không gian nhỏ bé này, ở nơi có phảng phất bóng hình nàng mới có thể khiến cho Đế vương bình tâm trở lại.
Tiểu cung nữ chợt tỏ tường, thứ tình cảm kia không phải là sủng ái, chỉ đơn giản là chân tình, là chân tình của Đế vương.