YÊU YÊU CHI MỘNG – 4

17
Hoàng hậu ngày ngày chịu khổ uống thuốc đắng, một lòng muốn bình an hạ sinh hoàng tử nhưng cuối cùng mọi chuyện vẫn không như mong muốn.

Nàng ta sinh non.

Cùng lúc này, Tống tướng quân bị buộc tội chậm trễ quân vụ, lại lén lút cùng quân Nam Man có giao dịch, trên thư từ qua lại còn có con dấu của Tống gia làm chứng.

Sở Lệ Chỉ nhanh chóng cho người đi điều tra, chưa đến 7 ngày thì toàn bộ phủ Tống gia trên dưới đều bị kiểm tra, thu được không biết bao nhiêu là vàng bạc phi pháp của Tống tướng quân đoạt được trong nhiều năm qua.

Toàn bộ gia sản của Tống gia gom lại còn lớn gấp 3 lần Quốc khố.

Bằng chứng phạm tội chất cao như núi, Tống tướng quân có mười cái miệng cũng không thể biện minh, bị phán chém đầu thị chúng vào cuối mùa thu. Tống gia trên dưới 130 mạng đều bị đày đến Lĩnh Nam.

Hoàng hậu nghe tin liền ngất xỉu tại chỗ dẫn đến bị động thai, cái thai mới 8 tháng không chịu được kích thích đành phải sinh non.

Đêm đó, toàn bộ cung Nhập Phượng từ trên xuống dưới đều náo loạn. Một đám mấy bà mụ được đưa vào, từng chậu máu loãng được mang ra ngoài, tiếng Hoàng hậu la hét đau khổ vang vọng khắp tẩm cung.

Rất lâu sau đó, khi Hoàng hậu đã sinh hạ hoàng tử, tẩm cung cũng đã được lau dọn sạch sẽ thì Sở Lệ Chỉ mới ung dung bước vào.

Thấy hắn bước đến, Hoàng hậu vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười trên gương mặt đã trắng bệch không còn một tia máu nào:

“Bệ hạ, cuối cùng người cũng đã đến, thần thiếp đã sinh cho người một tiểu hoàng tử rồi đó.”

“Tốt lắm.”

Sở Lệ Chỉ đưa tay vuốt ve mặt đứa trẻ, Hoàng hậu lại chú ý đến vệt máu dính tươi vô tình dính vào mặt đứa trẻ.

Trong lòng nàng ta dấy lên một dự cảm xấu.

“Bệ hạ, vì sao trên tay người lại dính máu?”

Sở Lệ Chỉ cười nhạt, hờ hững trả lời:

“Hôm nay trẫm rảnh rỗi, nên có ghé qua pháp trường một chuyến, chắc do đao phủ dùng sức mạnh quá, máu bắn hết lên người trẫm rồi.”

Hoàng hậu nghe vậy sắc mặt càng khó coi, vậy mà ý cười trên mặt Sở Lệ Chỉ lại càng rõ ràng:

“Hoàng hậu nói xem đứa trẻ này có xui xẻo không?”

“Nó vừa sinh ra thì ngoại tổ phụ đã bị chém đầu, thật đáng thương, thôi cứ coi như vừa rồi nó cũng được gặp ngoại tổ phụ rồi.”

Hoàng Hậu ngây ngẩn cả người, mơ hồ không phản ứng lại kịp.

“Cái gì?”

Sở Lệ Chỉ lại bày ra bộ dạng dịu dàng, kiên nhẫn giải thích:

“À, ta quên nói với Hoàng hậu, tội nhân bị chém đầu ở pháp trường hôm nay chính là Tống tướng quân, phụ thân của Hoàng hậu đó.”

Hoàng hậu nghe xong, lại ngất đi lần nữa.

Ta đứng bên cạnh Sở Lệ Chỉ, nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo nơi khóe môi hắn, giờ phút này nhìn hắn đáng sợ như một quỷ vương.

Ta biết, hắn cố ý.

Hắn cố ý đến đây để nói khích Hoàng hậu.

Vì trước đây khi ta sinh Tứ hoàng tứ cũng gian nan vô cùng mà khi đó Hoàng hậu kiêu căng bước vào cung Hà Tê của ta, báo cho ta biết tin phụ thân ta vừa qua đời.

Ta đau khổ, suýt chút nữa đã không chống đỡ được mà chịu cảnh một xác hai mạng.

Cảm giác mất người thân đau khổ nhường nào, giờ này Hoàng hậu cũng được nếm trải rồi.

18
Vào ngày Tống gia bị lưu đày, Hoàng hậu hạ sinh Ngũ hoàng tử, được ban tên là Sở Tiêu.

Ngày tiếp theo liền được phong làm Thái tử.

Thái tử sinh non nên thân thể yếu ớt, đây lại là lần đầu tiên Hoàng hậu sinh nở, không biết chăm ấu tử nên Thái tử vừa được sinh ra liền bị đưa vào Mộng Hồi Các, giao cho các ma ma nuôi dưỡng. Cho dù là Hoàng hậu thì cũng phải đợi 7 ngày mới được thăm Thái tử 1 lần.

Tất cả mọi người đều cho rằng Sở Lệ Chỉ vô cùng sủng ái Thái tử, nhưng ta lại thấy được đau thương trong mắt Hoàng hậu trước cảnh mẫu tử phân ly.

Hoàng hậu lo lắng sức khỏe Thái tử yếu đuối, lại không được kề cận hoàng nhi của mình nên tinh thần nàng ta ngày một suy sụp, tâm trạng đè nén như một quả bom đang chờ kích nổ.

Khi Thái tử hơn một tuổi thì bị té xuống hồ nước, tính mạng bị đe dọa.

Mặc dù là ngoài ý muốn nhưng chuyện này cũng đủ để khiến cho Hoàng hậu hoàn toàn phát điên. Nàng ta không hỏi chứng cứ, không yêu cầu điều tra, chỉ nổi cơn thịnh nộ đánh chết toàn bộ thái giám và cung nữ hầu hạ Thái tử ngay tại chỗ, tổng cộng 11 mạng.

Đám người này ai cũng đều là tâm phúc đã đi theo Hoàng hậu nhiều năm vậy mà nàng ta chém giết không hề thương tiếc. Ngày đó, máu huyết nhuộm đỏ cả một hậu cung, vang vọng trong không gian còn có tiếng khóc của cung nhân ở khắp nơi, vị tanh của máu phảng phất trong không khí mãi không chịu tiêu tan.

Trước mắt toàn là xác người, Hoàng hậu lại vô tri vô giác nhìn rồi cười. Hôm sau, Hoàng hậu trở thành kẻ bất nhân bất nghĩa trong miệng người đời, triều thần cũng không còn khen ngợi Tống hoàng hậu như trước nữa mà chỉ còn lại nỗi sợ hãi mỗi khi nhắc tới.

Danh xưng 《yêu hậu họa quốc》bắt đầu được gán lên người nàng ta, giống hệt như những gì ta đã phải gánh chịu ngày trước.

Sở Lệ Chỉ lại đến cung Tê Hà của ta, nhìn bức tường có đầy các bức họa của ta, hắn lại cười dịu dàng:

“Yêu Yêu, nàng có nhìn thấy không?”

“Trước đây, Hoàng hậu dùng trăm phương ngàn kế bôi nhọ thanh danh của nàng, khiến cho muôn vạn bá tánh ngoài kia không hiểu được tấm lòng sáng thiện của nàng, bắt nàng phải gánh chịu cái danh 《yêu phi》.

Nay trẫm đã trả mối thù đó cho nàng rồi.

Ả hại con chúng ta rơi xuống nước, khiến lòng nàng vạn lần đau khổ, nỗi đau này trẫm cũng đòi lại cho nàng.

Đám cung nhân ngày trước dám chà đạp nàng, trẫm cũng bắt ả ta tự tay tiễn bọn chúng một đoạn.”

Yêu Yêu, trẫm đã báo thù cho nàng rồi, nàng có thấy vui không?”

Thân ảnh cao lớn, cô độc của hắn như chìm vào bóng đêm, trong mắt ánh lên một tia sáng dịu dàng nhưng yếu ớt, dường như nếu hắn chớp mắt một cái thì một chút ấm áp đó sẽ vỡ tan thành trăm mảnh mất.

19
Một tháng sau, Thái tử chết, bị chính cung nữ hầu hạ hắn bóp mũi cho chết.

Lần trước khi Hoàng hậu tự tay mình đánh chết 11 cung nhân kia trong đó có muội muội ruột của cung nữ này, nàng ta vì muốn báo thù cho muội muội của mình nên cũng muốn Hoàng hậu trải qua nỗi đau cốt nhục chia lìa.

Lợi dụng lúc Thái tử đang ngủ trưa, nàng ta liền lẻn vào bóp chết hắn. Trong lòng Hoàng hậu thấy không yên liền đi thăm Thái tử, vừa mở chăn ra thì thấy mặt mũi Thái tử đã xanh tím, nằm yên bất động.

Hoàng hậu bị dọa đến nỗi hôn mê, khi tỉnh lại thì cũng chỉ còn nửa cái mạng để chống đỡ, Thái y nói nàng ta không còn sống được bao lâu nữa.

Sở Lệ Chỉ biết tin, chạng vạng tối mới ung dung ghé qua cung của Hoàng hậu, bước vào thì thấy nàng ta đang yên lặng rơi lệ, tay đang đang vuốt ve bộ quần áo nhỏ của Thái tử.

Sở Lệ Chỉ bước đến gần, giật lấy bộ quần áo trong tay Hoàng hậu, lại nhẹ giọng nói:

“Hoàng hậu, cảm giác cốt nhục chia lìa, mất đi người thân dễ chịu không?”

Hoàng hậu mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, ngơ ngác hỏi hắn: “Bệ hạ?”

Sở Lệ Chỉ lại thở dài một hơi:

“Năm đó, khi Yêu Yêu mất, trẫm cũng đau lòng như vậy đó, chỉ hận không thể chết ngay để đi cùng nàng ấy.”

Hốc mắt Hoàng hậu đỏ lên, giọng nàng ta run rẩy khàn khàn:

“Đã nhiều năm như vậy rồi mà Bệ hạ vẫn còn thương nhớ Hiếu Ý Hoàng hậu sao?”

“Không, không đúng!”

“Nếu người còn thương nhớ ả thì làm sao lại sủng ái ta như vậy? Làm sao người có thể ghét bỏ Tứ hoàng tử, còn phong nhi tử của ta làm Thái tử…?”

“Đây…đều do người sắp đặt sao?”

Sắc mặt nàng ta giờ đây trắng bệch, ngực phập phồng khó khăn thở từng hơi một, như một ngọn đèn đã cạn dầu chỉ đang cố gắng giằng co từng giây phút cuối cùng, chờ đợi một đáp án từ Sở Lệ Chỉ.

Sở Lệ Chỉ lại cười, hắn nhẹ nhàng nâng tay ra hiệu, liền có một tên áo đen bước tới, quỳ rạp xuống đất.

“Hoàng hậu, nhìn người này có quen mắt không?”

Vẻ mặt Hoàng hậu ngay lập tức biến sắc: “Thần thiếp không quen biết hắn ——”

Sở Lệ Chỉ cười nhạo, thở dài nói:

“Ngươi ở nơi này ngày đêm mây mưa hoan ái cùng hắn ta không biết bao nhiêu lần, trên giường cùng nhau hưởng lạc nhân gian, xuống giường liền trở mặt không nhận người quen sao?

Hoàng hậu nhẫn tâm vậy sao?”

20
“Ngươi biết?”

Hoàng Hậu kinh hãi đến trừng lớn hai mắt. Sở Lệ Chỉ cười cười, gật gật đầu, đáy mắt hắn giờ phút này đây chỉ còn lại hưng phấn tột đỉnh:

“Đương nhiên biết.”

“Không chỉ biết thôi, mà chính ta đã tạo ra cuộc vui này đó.”

“Nếu không có thế thân, chẳng lẽ đích thân trẫm phải đến đây độc sủng ngươi hằng đêm?”

“Ngươi, ngươi ngươi ——” Hoàng hậu run rẩy.

Sở Lệ Chỉ xem trò vui chán rồi, trong mắt giờ chỉ còn lại hơi lạnh, đáy mắt ánh lên sự độc ác.

Hắn bóp cổ nàng ta, gằn giọng hỏi:

“Ta chỉ hỏi ngươi một chuyện duy nhất.”

“Thân xác Yêu Yêu đang ở đâu?”

Giờ này khắc này, Hoàng hậu mới thấy rõ hết thảy chỉ là âm mưu hiểm độc do Sở Lệ Chỉ tỉ mỉ sắp xếp sau khi hắn hồi kinh.

Giọng nàng ta khàn khàn, trên mặt chỉ toàn là nước mắt:

“Hóa ra ngươi đã sớm phát hiện ra cỗ thi thể đó không phải là Hạ Yêu Yêu.”

“Ngươi nhẫn nại giấu đi móng vuốt, giả vờ sủng ái ta nhiều năm vậy làm ta tưởng rằng mình đã khổ tận cam lai, tu thành chín quả. Lại còn nghiêm trị đệ đệ của ta, ép ta phải cầu xin ngươi.

Sau đó còn phái hắn đến dụ dỗ ta, khiến ta phạm phải sai lầm, sinh ra Tiêu nhi.”

“Ngươi thừa biết Tiêu nhi không phải là cốt nhục của ngươi mà còn phong nó làm Thái tử, ngươi vốn dĩ chưa từng muốn cho nó cơ hội lớn lên, phải không?

Ngươi chỉ muốn lợi dụng Tiêu nhi để khiến ta đau khổ, để báo thù cho Hạ Yêu thôi phải không?”

“Màn kịch này hết thảy đều do ngươi từng bước từng bước dựng lên, ta nói có đúng không?”

Giờ khắc này Sở Lệ Chỉ chỉ im lặng nhìn nàng ta không nói một lời nào, điều này khiến cho nàng ta hoàn toàn mất đi chút lý trí cuối cùng, nàng nghẹn ngào cười hai tiếng rồi đột nhiên nói:

“Ngươi muốn biết Hạ Yêu chết như thế nào sao?”

“Bị ta đầu độc tới chết đó!”

“Ngày đó, ta đánh gãy tay chân của ả, ép ả ta mở miệng đổ thuốc độc vào, trong miệng phun ra toàn là máu.

Cho dù đau đến không nói ra lời nhưng ả tiện nhân đó cũng không khóc lấy một tiếng, chỉ biết dùng cặp mắt kia nhìn ta chằm chằm, chắc ả muốn nhớ rõ mặt ta, sau này lại biến thành quỷ theo ta báo thù chăng?”

“Ta không sợ, ả hạ tiện đó cho dù sống hay chết đều không phải là đối thủ của ta, cho dù có biến thành quỷ cũng không có cửa so với ta!”

Mắt Sở Lệ Chỉ đều đã đỏ, hận không thể chính tay bóp chết độc phụ trước mắt mình, chỉ là hắn vẫn chưa biết Yêu Yêu của hắn đang ở đâu, hắn chưa thể xuống tay…

21
Hoàng hậu dường như nhìn thấy được sự do dự trong mắt hắn, nàng ta càng cười đến điên dại:

“Ngươi hao tổn biết bao nhiêu tâm sức, nằm gai nếm mật nhiều năm nay chỉ để biết Hạ Yêu Yêu đang ở đâu…

Ta không nói cho ngươi biết đó, xem ngươi làm gì ta?”

Sở Lệ Chỉ khôi phục dáng vẻ ung dung, rút khăn tay chậm rãi lau tay, bộ dáng ghét bỏ không che đậy nữa.

“Ngươi liệu mà nói đi…

Nếu ngươi không nói, ta sẽ công bố thân thế thật sự của Tiêu nhi, một đứa con hoang đã chết, có xứng đáng được an táng trong lăng mộ hoàng tộc không?

Hay xứng bị ném cho đám chó hoang ngoài kia gặm nhấm?

Ngươi tự mà suy xét đi, có muốn nhi tử của chính mình chết cũng không được toàn thây hay không?”

Hoàng hậu không ngờ con người Sở Lệ Chỉ lại tàn nhẫn như vậy, rống lên với hắn:

“Sở Lệ Chỉ, ngươi là cái đồ súc sinh!

Tiêu nhi còn chưa được 2 tuổi, ngươi sao có thể nhẫn tâm đến vậy?”

Sở Lệ Chỉ ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt hắn đen tối:

“Khi Yêu Yêu của ta chết cũng chỉ vừa 23 tuổi, trong bụng nàng còn một sinh mạng nhỏ, lại phải bỏ mạng dưới tay ngươi…vậy ngươi có nhẫn tâm không? Ngươi có phải súc sinh không?”

Hắn hung tợn nhìn Hoàng hậu, nghiến răng gằn giọng phun ra từng lời từng chữ.

“Tống gia muốn binh quyền, trẫm cho.

Ngươi muốn Hậu vị, trẫm cũng cho.

Vậy mà trẫm chỉ cần Yêu Yêu, trẫm chỉ muốn có thê tử ở bên cạnh thôi, vì sao ngươi lại không chấp nhận?

Vì sao ngươi muốn giết nàng? Vì sao ngươi muốn cướp Yêu Yêu khỏi tay trẫm?

Vì sao? Vì sao hả?!!?”

Giọng Sở Lệ Chỉ vang vọng khắp không gian nhưng không có ai đáp lời hắn, giọng hắn mang theo bi thương, tuyệt vọng đã chất chứa, tích tụ suốt những tháng năm dài cô độc bên trong hoàng cung rộng lớn này.

Từ ngày Sở Lệ Chỉ đăng cơ xưng đế, thu phục kẻ thù, quốc thái dân an, trở thành một minh quân được quần thần kính nể, trên chiến trường hắn cũng được vạn dân bái làm sát thần.

Không ai biết rằng, vị Đế vương tưởng chừng đã có trong tay tất cả đã phải chịu trả giá biết bao lần, không màn bước qua sinh tử, tất cả chỉ để bảo vệ thê tử của mình, cho nàng những tháng ngày bình an, vậy mà đến cuối cùng hắn vẫn mất đi tình yêu của cuộc đời hắn.

Hoàng hậu chưa từng thấy được dáng vẻ đáng sợ này của Sở Lệ Chỉ, nàng ta sợ ngây người, lại bị Sở Lệ Chỉ bóp cổ lần nữa:

“Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, Yêu Yêu đang ở nơi đâu?”

Gần trong gang tấc, Hoàng hậu thấy được trong mắt hắn ta giờ đây không còn một chút nhân tính nào, rốt cuộc nàng ta cũng hoàn toàn suy sụp, không chịu nổi nữa mà phun ra một câu:

“Ở sâu bên trong rừng hoa đào, bên dưới Duật Yêu Đài…”

Duật Yêu Đài.

Đây là nơi ta và Sở Lệ Chỉ gặp nhau lần đầu tiên.

Mấy năm nay, Sở Lệ Chỉ vẫn không biết gì, chỉ yên lặng đứng nhìn, như thể hắn đang tìm một tia bình yên nào đó ở nơi đây.

Vậy là cảm nhận của hắn không phải là ảo giác, bóng dáng của ta thật sự có phảng phất ở nơi này, bởi lẽ thân xác của ta đang được giấu ở đây.

23
Sở Lệ Chỉ thỉnh về một vị cao tăng đắc đạo, không quản ngày đêm làm phép để giúp ta rửa sạch ác chú, mở đường cho ta siêu thoát.

Trước đây, hắn không bao giờ tin vào những thứ bùa chú phép thuật này. Cho dù ta có thỉnh bùa bình an cho hắn, hắn trân quý tấm lòng của ta nhưng vẫn cười cười nói:

“Nếu bùa bình an thật sự có thể bảo vệ con người thì đã không có nhiều chiến sĩ phải bỏ mạng ở nơi chiến trường như vậy.”

Ta giận dỗi hắn ăn nói hồ đồ, hắn liền đem gương mặt anh tuấn kia ra dỗ dành ta, dịu dàng ghé vào bên tai ta thì thầm:

“Yêu Yêu, phu nhân, tha thứ cho tiểu nhân đi.”

Ta bị hắn trêu ghẹo đến đỏ mặt, hung hăng cắn tai hắn mấy cái, nhìn hắn đau đến mặt mày nhăn nhó, ta liền bật cười.

Giờ đây hắn lại thật sự tin lời Hoàng hậu nói, sợ âm hồn ta không siêu thoát được, không đầu thai được.

Hắn nói với mọi người rằng ta rất yêu hắn, sẽ không sợ hắn giết chóc, miệng nói vậy nhưng đã mấy đêm liền hắn ngủ không an giấc, đêm đêm đều bị bóng đè cho tới khi bừng tỉnh. Sắc mặt hắn trắng bệch như giấy, toàn thân đều là mồ hôi, lạnh đến phát run, trong mắt hắn không còn một tia sáng nào, chỉ vô thức lẩm bẩm:

“Đừng sợ, Yêu Yêu nàng đừng sợ…”

Ta sợ chứ, ta sợ bản thân mình sẽ biến thành cơn ác mộng của Sở Lệ Chỉ.

Ta ngày đêm đều ở cạnh hắn, nhìn hắn mỗi ngày đều sống không vui vẻ, lòng ta đau đớn nhưng lại vô dụng không thể làm gì, người vẫn ngay trước mắt nhưng tưởng chừng xa xội tận chân trời.

Ta ngồi bên cạnh nhìn hắn ngủ, nâng tay muốn vuốt thẳng đôi mày kiếm đang chau lại, muốn nói với hắn:

“Sở Lệ Chỉ, từ trước đến nay ta chưa từng sợ chàng.”

“Những gì chàng làm đều là vì ta, ta đều hiểu.”

24
Hình như là chú Vãng Sinh thật sự có hiệu quả, ta bắt đầu có cảm giác bản thân ta ngày càng nhẹ hơn, cũng càng trở nên trong suốt.

Nhưng…ta không muốn vãng sinh, ta chỉ muốn ở bên cạnh Sở Lệ Chỉ.

Càng ngày ta càng không có khả năng kiểm soát giấc ngủ của mình. Giấc ngủ của ta ngày càng dài hơn, bắt đầu là nửa tháng, có khi ta tỉnh dậy thì thời gian đã qua nửa năm.

Ta biết, thời gian ta lưu lại nhân gian này không còn lâu nữa, nhưng không sao, cho dù mỗi lần chỉ tỉnh lại một khoảng thời gian ngắn thôi nhưng chỉ cần nhìn thấy Sở Lệ Chỉ bình an vô sự là được.

Mà thân xác Sở Lệ Chỉ ngày càng trở nên héo mòn, hắn chỉ mới hơn 30 tuổi mà tóc đã bắt đầu hoa râm.

Khí thế của hắn trong hoàng cung này khiến ai ai cùng phải hiếp sợ, ngoại trừ Chiêu nhi thì không một ai dám nhìn thẳng Đế vương, vậy nên cũng không một ai phát hiện Đế vương của bọn họ đã từng uy nghi lẫm liệt, khí thế ngút trời giờ đây thân xác lại tiêu điều, u ám, không bao giờ thấy được nụ cười nơi khóe môi người.

Ta dựa đầu vào vai hắn, lầm bầm bên tai hắn:

“Bách Duật, chàng lại không ăn cơm rồi.”

“Gần đây ta hay buồn ngủ lắm, díp hết cả mắt. Có phải chàng nhân lúc ta không nhìn chàng thì liền lén bỏ bữa phải không?”

Sở Lệ Chỉ vẫn nghiêm túc nhìn tấu chương, ta biết hắn không nghe được ta nói chuyện.

Nhiều năm như vậy rồi, ta biết chứ.

Nhưng ta luôn nghĩ rằng nếu Sở Lệ Chỉ yêu ta đến như vậy sao hắn lại không cảm nhận được ta luôn ở bên hắn chứ.

Xem ra hắn cũng không có yêu ta nhiều lắm đâu!

Kiếp sau. Kiếp sau —— ta lại tìm hắn tính sổ.

Đầu óc ta mơ màng, không biết lại chìm vào giấc ngủ tự khi nào.

Đến lúc tỉnh lại cũng là do có người kề bên tai ta gọi, đánh thức ta dậy:

“Yêu Yêu, Hạ Yêu Yêu”

Ta mở mắt ra, đập vào mắt là một gương mặt thiếu niên anh tuấn, có vài điểm quen thuộc.

Có phải do ta ngủ nhiều quá, ngủ tới ngốc luôn rồi không?

Đầu óc ta trống trơn, không nhớ rõ được gì cả.

Ta nghiêng đầu qua nhìn hắn, hắn cũng nghiêm túc mà nhìn ta, kiên nhẫn chờ ta nhớ lại. Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, nước mắt liền tuôn trào, ta bắt đầu nhớ lại mọi thứ, nhỏ giọng gọi hắn:

“Sở Lệ Chỉ?”

“Không đúng.”

Sở Lệ Chỉ lắc lắc đầu, nghiêm túc mà sửa lời ta:

“Yêu Yêu, nàng gọi ta là Bách Duật hoặc kêu ta một tiếng tướng công cũng được…”

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn ta liền bật cười nhưng đột nhiên ta lại nhớ ra gì đó, mơ hồi hỏi hắn:

“Không đúng, chàng…chàng…chàng không phải đã 30 tuổi sao…?”

Sở Lệ Chỉ không nói gì, chỉ cười cười, đưa tay về phía ta:

“Hạ Yêu Yêu, ta đến đón nàng về nhà.”

Về nhà?

Ta ngẩng đầu nhìn xung quanh mới phát hiện ở phía xa xa kia là một mảng rừng đào, mà bên dưới rừng đào đó chính là Duật Yêu Đài.

Chớp mắt một cái, lại một mùa xuân nữa đến, băng tuyết đang dần tan, trời cũng đang ấm lên.

Ta cũng nên về nhà rồi.

Bình luận ✿

Trang này không cho phép sao chép nội dung

Discover more from Blue Sunny

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading